Điều Đức Phật để lại là giáo lý đi đến cõi không sợ hãi, cõi không sinh bất diệt, là cõi Niết Bàn. Nhưng có chịu đi hay không, đi rồi có đến hay không, nó tùy thuộc vào sự nỗ lực của bản thân mỗi người. Đức Phật từng so sánh việc này như việc làm của một người chỉ đường. Đức Phật chỉ là người biết đường đi và chỉ lại cho chúng ta để chúng ta không tiếp tục bị lạc, nhưng đi hay không, tới hay không, lạc hay không, nó phụ thuộc vào bản thân chúng ta.
Bạn có dám rảnh?!
Bạn có bao giờ dám rảnh một cách thực sự? Buông bỏ hầu hết những gánh nặng đang đeo mang, từ vật chất đến tinh thần, để thực sự ngồi yên, ngắm nhìn sự rảnh rỗi của bản thân?