Cuộc sống này vốn dĩ công bằng lắm. Bạn cần làm thì bạn mới có thứ để tiêu thụ. Khi bạn chỉ ngồi chờ để có cái để hưởng thụ thì chắc chắn cũng đến lúc cạn kiệt. Bạn mới là chủ nhân cho những gì mình tạo ra. Không phải những quân bài hay bởi một lời sấm truyền nào đó.
Lễ Vu Lan và nhành hoa cài trên ngực
Nhìn vào sắc hoa đó, ta thấy rõ mình trong họ và thấy họ vẫn tồn tại trong mình. Máu xương của họ đang chảy trong người mình. Mình sống không chỉ cho mình mà còn cho họ và cho cả tổ tiên. Bởi thế không thể sống một cách hời hợt, cạn cợt, vô tâm vì như thế là có lỗi với họ, với sự trông mong chờ đợi của họ.