Nhưng tình yêu không phải chỉ dành cho các cặp đôi. Đâu nhất thiết lập đàn cầu mưa làm gì. Tình yêu đầu tiên phải dành cho chính mình. Nếu mình không có tình yêu cho mình, tức là đang thiếu hụt tình yêu, đến với người, chẳng qua là để được người ta yêu và chìu chuộng cho mình. Nói khó nghe tí, đó cũng chẳng khác gì đi xin tình yêu vậy. Người ta cho thì mình hạnh phúc, người ta quên lãng thì mình tổn thương, đau khổ. Chi bằng, hãy tạo tình yêu với chính mình một cách đúng đắn, có phải tốt hơn không?
Câu chuyện người thứ 3
Tôi sẽ không nói đến những kẻ cố tình bước vào đời sống người khác để đùa bỡn, để chiếm cảm tình và rồi gây nên mớ hỗn độn cho người khác. Và bước đi. Những kẻ đó, sẵn sàng biến mình thành kẻ thấp bé của xã hội, không đáng để có một điều gì đó cần giúp đỡ.
Phải chăng càng lớn ta lại càng che dấu cảm xúc bản thân?!
Càng lớn, càng trưởng thành, không phải là học cách che đậy cảm xúc bản thân. Mà là học cách sống chung với nó. Như người dân miền lũ, họ làm gì được khi đến mùa thiên tai. Khóc than à? Khóc thì cũng khóc rồi, than cũng đã thấu tận mây xanh rồi. Nhưng kết quả thì sao? Cách tốt nhất cũng không phải cố gắng mỉm cười khi cơn đau thấu xương đến, đừng cố tỏ vẻ bản thân là Quan Vân Trường tỉnh táo đánh cờ khi tay bị cạo xương.
Ngày tri ân
Người biết ơn chưa chắc là người hạnh phúc, nhưng người hạnh phúc chắc chắn phải biết ơn. Siddhartha, sau khi ngồi thiền 49 ngày đêm dưới cội bồ đề, ngài đã đạt được trí tuệ giải thoát, mà ngài gọi đó là “tỉnh thức”. Ngài quay lại cội cây, chấp tay xá cây một cách thành kính. Cái cây kia, dưới mắt con người chúng ta, nó có giúp ích gì được. Họa chăng, nó chỉ che nắng cho chúng ta mà thôi. Thế nhưng, với Đức Phật thì khác, Ngài biết ơn cội cây đã che chở và góp một phần quan trọng vào con đường thành tựu tuệ giác của mình.
Xem Tarot biết đâu lại không được xem
Trong tư vấn trải bài, mình thường dùng những điều như vầy đề chia sẻ. Mình không muốn mọi người bị lệ thuộc vào những quân bài. Khi bạn đã hiểu được chính mình, hiểu được quy luật vận hành tự nhiên, bạn sẽ thôi không còn muốn dựa vào những lá bài vô tri.
Ai nắm vận mệnh của bạn?
Cuộc sống này vốn dĩ công bằng lắm. Bạn cần làm thì bạn mới có thứ để tiêu thụ. Khi bạn chỉ ngồi chờ để có cái để hưởng thụ thì chắc chắn cũng đến lúc cạn kiệt. Bạn mới là chủ nhân cho những gì mình tạo ra. Không phải những quân bài hay bởi một lời sấm truyền nào đó.
Lễ Vu Lan và nhành hoa cài trên ngực
Nhìn vào sắc hoa đó, ta thấy rõ mình trong họ và thấy họ vẫn tồn tại trong mình. Máu xương của họ đang chảy trong người mình. Mình sống không chỉ cho mình mà còn cho họ và cho cả tổ tiên. Bởi thế không thể sống một cách hời hợt, cạn cợt, vô tâm vì như thế là có lỗi với họ, với sự trông mong chờ đợi của họ.
Lắng nghe – Bạn có biết!?
Ấy vậy mà đâu hẳn vậy. Nghe thì ai cũng biết đó, nhưng lắng nghe để thấu hiểu và đến yêu thương lại là một câu chuyện không đơn giản, thậm chí, nó đòi hỏi một sự cố gắng thực tập rõ ràng, một sự quyết tâm chắc chắn.
Vượt qua sợ hãi và nghi ngờ
Ai cũng biết nói câu “hãy mở lòng ra đến đón nhận điều mới và quên đi quá khứ buồn bã, đau thương”. Thế nhưng mấy ai lại dễ dàng làm được! Có thể ngay lúc này bắt buộc bản thân phải tin tưởng người mới là một điều quá khó. Bởi vết thương vẫn trực chờ tuôn trào.
Mọi thứ đều thay đổi
Nếu chúng ta tin rằng mọi thứ đều có thể thay đổi, thì chúng hoàn toàn có thể được thay đổi. Chúng ta mới là nhân tố quan trọng quyết định những diễn biến xung quanh cuộc đời ta chứ không phải một thế lực thần thánh huyền bí nào khác.