Điều Đức Phật để lại là giáo lý đi đến cõi không sợ hãi, cõi không sinh bất diệt, là cõi Niết Bàn. Nhưng có chịu đi hay không, đi rồi có đến hay không, nó tùy thuộc vào sự nỗ lực của bản thân mỗi người. Đức Phật từng so sánh việc này như việc làm của một người chỉ đường. Đức Phật chỉ là người biết đường đi và chỉ lại cho chúng ta để chúng ta không tiếp tục bị lạc, nhưng đi hay không, tới hay không, lạc hay không, nó phụ thuộc vào bản thân chúng ta.
Bạn có dám rảnh?!
Bạn có bao giờ dám rảnh một cách thực sự? Buông bỏ hầu hết những gánh nặng đang đeo mang, từ vật chất đến tinh thần, để thực sự ngồi yên, ngắm nhìn sự rảnh rỗi của bản thân?
Còn tìm là chưa thấy!
Nếu không dám mạo hiểm để chọn lấy cho mình một chiếc cốc thì khó có thể nói rằng đó là tốt hay xấu, là nên hay không nên. Nhưng nếu chọn rồi thì phải dám đương đầu với nó dù cho đó là xấu hay là tốt. Lẽ dĩ nhiên khi đó thì không nên nói đó là “nên” hay “không nên”. Đó là một sự lựa chọn, kết quả theo sau chỉ là một hệ quả tất yếu, tốt hay xấu không phải do vật được chọn mà có lẽ, đúng đắn hơn là cách chúng ta sử dụng vật được chọn như thế nào.
Avengers: Endgame – cái tình trong Marvel
Marvel không chỉ đơn thuần là những cảnh đánh nhau với những pha điện ảnh hào nhoáng, nó còn chứa đựng rất nhiều những ý nghĩa nhân văn đằng sau. Trong Marvel, dễ dàng bắt gặp những tình cảm sâu đậm, không chỉ là tình yêu nam nữ, mà còn cả tình anh em, tình đồng đội và trên hết là tình cảm gia đình thiêng liêng.
Rồi một ngày người thương bỗng hóa người dưng!
Rồi một ngày, người mình từng thương lại bỗng hóa người dưng. Bỗng chốc những thứ đã từng quen thuộc lại trở nên xa xôi, lạ lẫm. Những thói quen bỗng chốc dừng lại để nhường lại cho sự e dè, ngượng ngùng. Đôi khi chỉ vài dòng tin nhắn cũng mang một cảm giác thật mơ hồ, thật tách biệt – điều mà có lẽ chẳng bao giờ nghĩ nó sẽ diễn ra.
Khi lời xin lỗi vô hiệu!
Khi lời xin lỗi trở nên vô hiệu thì thật là một thảm họa. Khi bạn muốn người khác bỏ qua, và họ đã thật sự bỏ qua – bỏ qua lời xin lỗi của bạn thì đó là một thảm họa rất lớn.
Vội…Chậm
Yêu chậm lại, để hiểu người hơn,
Sống chậm lại, để hiểu chính mình.
Niềm an vui đâu ở nơi xa,
Ngay đây thôi, bạn có thấy không.
April Fool’s Day
Giá mà chúng ta giữ được tâm thế Cá Tháng Tư cho tất cả mọi ngày thì hay biết bao. Giá mà chúng ta chỉ nghĩ rằng mọi thứ chỉ là một trò đùa, chúng ta đến thế giới này chỉ là để tham gia một trò chơi, hà cớ chơi mà phải đau khổ. Một chút xả, một chút buông thì cuộc đời bỗng chốc trở nên vui hơn nhiều.
Chuyến đi tháng 3/2019
Dường như tôi đang có một gì đó thay đổi bên trong mình. Tôi chợt nhớ đến một quyển sách mà tôi đã mua nó cách đó vài hôm, trước khi nảy ra ý định bay đi. “Bạn đang nghich gì với đời mình?” – có lẽ tôi đang nghich gì đó với bản thân chăng?
8/3 – Bạn có quên một nửa?!
Bạn có quên bờ vai này không? Bờ vai mỗi lần bạn đau buồn, ấm ức chuyện gì đó bạn lại gục đầu bên đó để nức nở, để được che chở. Bạn có quên chăng bao năm tháng qua bờ vai đó ngày càng chai sạn bởi nó phải gồng quá nhiều thứ.