Đức Phật tài lắm. Tâm nguyện ban đầu của Ngài là muốn độ thoát chúng sanh ra khỏi sáu cõi luân hồi, nhưng rồi Ngài biết, đó không phải là tâm nguyện của hầu hết chúng sanh, chỉ một số ít là muốn thế thôi. Nên người tùy duyên mà độ chúng. Cảnh giới Cực Lạc của Phật A-Di-Đà qua nét vẽ của Đức Thích Ca quá đẹp, đó là một biệt tài để khi vừa nghe là ta nảy sinh ý muốn qua đó ở luôn. Chứ nếu khắc họa cảnh giới đó cũng phải cày sâu cuốc bẫm, cũng lấy đất làm giường lấy trời làm chăn, cũng la hét, cũng quạu quọ, cũng í ới nọ kia thì thôi, ở đây cũng vậy, thiết gì lên đó cho nhọc công.
Điều ta không muốn – xin đừng mang đến người khác!
Điều chúng ta không muốn, xin đừng mang đến cho người khác. Bởi một lúc nào đó, thứ không muốn đó lại sẽ đến với ta một lượng lớn hơn rất nhiều. Chúng ta sinh ra trên đời, trước hết là phải chịu trách nhiệm cho những số phận của bản thân. Những rác rến của bản thân, ta phải là người chủ động dọn dẹp, nếu không, lâu dần sẽ như cô hàng xóm kia, quên đi mình có khả năng dọn dẹp, rồi rác thải lại sẽ ngập ứ đầy trong thân tâm chúng ta. Việc chúng ta cố gắng mang mớ rác đó thải sang cho người khác, thật chất chẳng giúp cho chúng ta sạch sẽ hơn, mà chỉ làm chúng ta trở nên dở tệ hơn, kém cõi hơn.