Đời người, chỉ sống được có một lần. Sao cứ phải ôm những nỗi khổ đau, đi tìm những vết khứa trong tim hay bám víu vào những điều sai lầm để tự chuốt khổ cho bản thân. Sao không sống một cách tích cực, suy nghĩ kỹ lưỡng, chín chắn. Để một mai khi phải nhắm mắt xuôi tay, mọi người xung quanh ta thì khóc, còn ta thì lại có thể mỉm cười vì cuộc đời đã rất tốt đẹp đối với ta.
Dành chút thời gian
Nhưng chạy theo xu hướng số đông đó, có 1 nhóm lẻ tẻ chọn hướng ngược lại, và trong nhóm lẻ tẻ đó, có tôi. Tôi không chọn phải quá bận để dốc toàn lực vào một thứ mà mình không chắc. Sự thật thì không có thứ gì chắc chắn vĩnh cửu cả. Nó sẽ thay đổi. Sẽ biến mất. Vấn đề chỉ là thời gian. Điều đó xảy ra khi nào? Trước hoặc sau khi chính bạn biến mất mà thôi. Nếu bạn biến mất trước khi điều bạn tin là vĩnh hằng, thì bạn sẽ nuôi một ý niệm điều đó là vĩnh hằng, nhưng nếu nó biến mất ngay trước mắt bạn, bạn sẽ nhận ra nó đã thay đổi tự bao giờ. Sự thật thì tất cả đều đổi thay. Nên tôi chọn lối sống dành nhiều thời gian để chăm sóc sức khỏe bản thân, từ sức khỏe thể chất đến sức khỏe tinh thần. Với tôi, điều đó quan trọng và cần thiết hơn, và đó mới là sống.