Nhìn vào sắc hoa đó, ta thấy rõ mình trong họ và thấy họ vẫn tồn tại trong mình. Máu xương của họ đang chảy trong người mình. Mình sống không chỉ cho mình mà còn cho họ và cho cả tổ tiên. Bởi thế không thể sống một cách hời hợt, cạn cợt, vô tâm vì như thế là có lỗi với họ, với sự trông mong chờ đợi của họ.
Lắng nghe – Bạn có biết!?
Ấy vậy mà đâu hẳn vậy. Nghe thì ai cũng biết đó, nhưng lắng nghe để thấu hiểu và đến yêu thương lại là một câu chuyện không đơn giản, thậm chí, nó đòi hỏi một sự cố gắng thực tập rõ ràng, một sự quyết tâm chắc chắn.
Vượt qua sợ hãi và nghi ngờ
Ai cũng biết nói câu “hãy mở lòng ra đến đón nhận điều mới và quên đi quá khứ buồn bã, đau thương”. Thế nhưng mấy ai lại dễ dàng làm được! Có thể ngay lúc này bắt buộc bản thân phải tin tưởng người mới là một điều quá khó. Bởi vết thương vẫn trực chờ tuôn trào.
Mọi thứ đều thay đổi
Nếu chúng ta tin rằng mọi thứ đều có thể thay đổi, thì chúng hoàn toàn có thể được thay đổi. Chúng ta mới là nhân tố quan trọng quyết định những diễn biến xung quanh cuộc đời ta chứ không phải một thế lực thần thánh huyền bí nào khác.
Hãy tự độ mình!
Điều Đức Phật để lại là giáo lý đi đến cõi không sợ hãi, cõi không sinh bất diệt, là cõi Niết Bàn. Nhưng có chịu đi hay không, đi rồi có đến hay không, nó tùy thuộc vào sự nỗ lực của bản thân mỗi người. Đức Phật từng so sánh việc này như việc làm của một người chỉ đường. Đức Phật chỉ là người biết đường đi và chỉ lại cho chúng ta để chúng ta không tiếp tục bị lạc, nhưng đi hay không, tới hay không, lạc hay không, nó phụ thuộc vào bản thân chúng ta.
Bạn có dám rảnh?!
Bạn có bao giờ dám rảnh một cách thực sự? Buông bỏ hầu hết những gánh nặng đang đeo mang, từ vật chất đến tinh thần, để thực sự ngồi yên, ngắm nhìn sự rảnh rỗi của bản thân?
Còn tìm là chưa thấy!
Nếu không dám mạo hiểm để chọn lấy cho mình một chiếc cốc thì khó có thể nói rằng đó là tốt hay xấu, là nên hay không nên. Nhưng nếu chọn rồi thì phải dám đương đầu với nó dù cho đó là xấu hay là tốt. Lẽ dĩ nhiên khi đó thì không nên nói đó là “nên” hay “không nên”. Đó là một sự lựa chọn, kết quả theo sau chỉ là một hệ quả tất yếu, tốt hay xấu không phải do vật được chọn mà có lẽ, đúng đắn hơn là cách chúng ta sử dụng vật được chọn như thế nào.
Rồi một ngày người thương bỗng hóa người dưng!
Rồi một ngày, người mình từng thương lại bỗng hóa người dưng. Bỗng chốc những thứ đã từng quen thuộc lại trở nên xa xôi, lạ lẫm. Những thói quen bỗng chốc dừng lại để nhường lại cho sự e dè, ngượng ngùng. Đôi khi chỉ vài dòng tin nhắn cũng mang một cảm giác thật mơ hồ, thật tách biệt – điều mà có lẽ chẳng bao giờ nghĩ nó sẽ diễn ra.
Khi lời xin lỗi vô hiệu!
Khi lời xin lỗi trở nên vô hiệu thì thật là một thảm họa. Khi bạn muốn người khác bỏ qua, và họ đã thật sự bỏ qua – bỏ qua lời xin lỗi của bạn thì đó là một thảm họa rất lớn.
Vội…Chậm
Yêu chậm lại, để hiểu người hơn,
Sống chậm lại, để hiểu chính mình.
Niềm an vui đâu ở nơi xa,
Ngay đây thôi, bạn có thấy không.