Tôi sẽ không nói đến những kẻ cố tình bước vào đời sống người khác để đùa bỡn, để chiếm cảm tình và rồi gây nên mớ hỗn độn cho người khác. Và bước đi. Những kẻ đó, sẵn sàng biến mình thành kẻ thấp bé của xã hội, không đáng để có một điều gì đó cần giúp đỡ.
Còn tìm là chưa thấy!
Nếu không dám mạo hiểm để chọn lấy cho mình một chiếc cốc thì khó có thể nói rằng đó là tốt hay xấu, là nên hay không nên. Nhưng nếu chọn rồi thì phải dám đương đầu với nó dù cho đó là xấu hay là tốt. Lẽ dĩ nhiên khi đó thì không nên nói đó là “nên” hay “không nên”. Đó là một sự lựa chọn, kết quả theo sau chỉ là một hệ quả tất yếu, tốt hay xấu không phải do vật được chọn mà có lẽ, đúng đắn hơn là cách chúng ta sử dụng vật được chọn như thế nào.
Vội…Chậm
Yêu chậm lại, để hiểu người hơn,
Sống chậm lại, để hiểu chính mình.
Niềm an vui đâu ở nơi xa,
Ngay đây thôi, bạn có thấy không.
Yêu sao cho không đau – Phần 2
Bạn thấy không, phải chăng ta đã yêu không phải cách nên ta mới khổ. Mấy câu thơ nghe sao mà chua chát quá. Có kho vàng kia đấy mà tặng không đúng nơi, người ta cũng chẳng buồn nhận. Mình muốn cho, nhưng người ta lại không muốn nhận. Thế là ta đau khổ. Nhưng đôi khi ngược lại, chúng ta lại khổ vì đi van xin tình cảm một người khác. Người ta có quan tâm mình đâu mà mình thì cứ mãi dõi theo, rồi lại tự tổn thương bản thân.